[HLouis Truyện sáng tác] Thiên tài hình hài đứa trẻ: Cuộc đào tẩu [Chương 2]

 


Chương 2: Hình Dung


Vậy là đã qua được một ngày, ở trong một căn phòng tồi tàn với những đứa trẻ khác. Xung quanh toàn là máu và vật liệu xây dựng bày lênh láng, dường như đây là một căn nhà bỏ hoang, với những đồ nội thất cũ kĩ bám đầy bụi bẩn hay kể cả cái cầu thang làm bằng gỗ cũng bị những con mọt gặm nhấm đến mức xơ xác. Nhìn xung quanh thì nơi đây  không có vẻ gì là nơi "dành cho người" ở cả.


Chúng tôi luôn bị xích chân bởi một sợi dây thừng dài khoảng bốn mét hơn, in hằn những vết bầm tím ở tay và chân. Mỗi buổi sáng, chúng gọi dậy bằng những trận roi vô cớ thay vì những tiếng chuông báo thức vang ỉnh ỏi. Cây roi sắt như những lưỡi dao lam, cắt xuyên qua da thịt, gây nên những vết thương đau đớn không còn gì có thể miêu tả được. Thậm chí có thể ảnh hưởng tới tính mạng nữa. Quả thật nó đau lắm, nhưng chẳng ai dám hó hé van xin vì càng làm vậy thì càng ăn đòn thêm thôi. Địa ngục trần gian chính là ở đây chứ đâu.


Đến giờ ăn, mỗi đứa là một khay đựng nhỏ, đồ ăn tệ đến mức không biết có nên gọi nó là thức ăn không nữa. Mùi bốc lên kinh tởm, hôi thối như mùi trứng ung, nhớp nháp cái mùi của cơm thiu hay tỏi ối. Lúc đầu chẳng ai dám ăn thứ này cả, nhưng để sống sót, nhắm mắt nhắm mũi để ăn. Cơn đói hành hạ thì chẳng thể nào từ chối được.


Xung quanh căn phòng là rất nhiều gạch, đất đá xung quanh, chỉ có duy nhất một cửa sổ và trên cao là một ống thông gió. Bên dưới là hai cái lồng giam bọn tôi khi đi ngủ được chia làm hai khu nam và nữ. Bên cạnh bên tay trái là một cái kệ dài để các khay cho bọn tôi ăn. Mọi thứ đều bám bụi và có vẻ như là đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nó bắt đầu cũ nát mà có vẻ đều không sử dụng được.


Khi đêm xuống, bọn tôi sẽ được túc trực quan sát qua camera gắn trên tường và bị nhốt trong một cái lồng chó. Chính xác là một cái lồng nuôi chó luôn. Chật chội, không đủ chỗ cho cả bọn có thể nằm thẳng người ra nữa.

 

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi đều cầu nguyện rằng một ngày nào đó mình sẽ ra khỏi đây, mình sẽ thoát khỏi cái chỗ quái quỷ này và tìm ra chân tướng vụ việc, giải oan cho người cha đã mất. Mỗi lần cầu nguyện tôi đều thấy mình có một tia hy vọng bùng cháy, với cảm giác rằng đang có một người nào đó đang dõi theo và cổ vũ, tạo động lực cho tôi trên con đường phía trước. Tôi phải trở về nhà với mẹ, chỉ một đêm thôi mẹ phải xa cả hai người thân duy nhất, mẹ tôi sẽ suy sụp mất.


Trong cái lồng kín này tôi không biết làm gì khác ngoài việc nhìn ra cửa sổ, ngước lên trời cao ngắm trăng sáng. Nhiều lúc tôi ước mình là một chú chim nhỏ, được tự do tung cánh bay lượn trên bầu trời, lúc nào cũng vui vẻ giữa không gian bao la. Hay thậm chí còn tưởng tượng là một chú chim hải âu bay giữa biển khơi rộng lớn, ánh nắng ban mai chiếu xuống làn nước xanh mát tạo nên một bức tranh lung linh tuyệt đẹp về biển cả. Tuy vậy, bất chợt những suy nghĩ tiêu cực ập đến trong đầu tôi. Bay lượn càng lâu, tôi lại càng lại nhìn về cái thứ xa xôi ấy, biển cả thật rộng lớn, và sâu thẳm tối tăm, cảm giác rất bồi hồi trước những cảnh vật huyền bí khiến con người thấy lạ lẫm làm ta thấy sợ hãi. Nhưng con người tôi thật lạ, tò mò, thích thú muốn tìm hiểu cái mới lạ, những sự thật về nó. Một thằng con nít đầy mộng mơ, hoài bão, luôn cố gắng để tìm ra đáp án, tìm ra giải pháp cho bản thân khỏi những khúc mắc và câu hỏi tôi đang cần tìm ra đáp án chính là…


Làm sao để thoát ra khỏi đây?


Dưới ánh nhìn của một thằng bé mới chỉ có sáu tuổi thì không có thể nghĩ được gì cao siêu hơn. Hầu hết nếu những đứa trẻ bị bắt vào đây đều sẽ khóc lóc thút thít nhưng có ích gì chứ. Một đám con nít thì làm được gì những tên cao to dữ tợn ngoài kia. Chỉ mong một phép màu nào đó đưa chúng tôi ra khỏi đây hay gia đình của một đứa nào đó tìm được nơi này và giải thoát cho tất cả.


Nhòm được một chút ra ngoài có thể thấy nơi này được bao quanh bởi những hàng rào thép gai kiên cố. Có thể hiểu được là nơi này hoàn toàn là một khu nào đó, ở một chỗ nào đó biệt lập và kín đáo nên mới chẳng cái có thể tìm ra được chúng tôi. Tiếng trẻ em khóc, tiếng đánh đập, bạo hành của các gian nhà khác bao trùm lấy cả không gian trong màn đêm tĩnh mịch. Có lẽ là những đứa mới bị bắt đưa tới đây, vẫn còn chưa quen được những thứ đáng sợ này. Từ nhỏ tôi cũng không phải sung sướng gì cả, thường phụ giúp bố làm công việc thợ máy. Có thể nói tuy nhỏ nhưng tôi dạn hơn bình thường, sức khoẻ cũng tốt hơn đám đồng trang lứa mà cũng không thể chịu nổi thì hỏi làm sao mấy đứa công tử, tiểu thư được bao bọc rất kỹ trong vòng tay của bố mẹ chịu được chứ.


Có lẽ đêm nay tôi hơi khó ngủ, suy nghĩ cũng nhiều rồi. Chẳng thể biết hiện tại là mấy giờ nhưng nếu ở nhà thì tôi đã lên giường ngủ lâu. Mỗi lần nhớ lại cái chết của bố tôi không thể kìm được cảm xúc nữa, chỉ muốn làm cái gì đó trừng phạt tội ác của lũ người man rợ kia.


Bỗng chốc một suy nghĩ nào đó chợt lóe lên trong đầu tôi...


Tôi có một chút kinh nghiệm về điện cũng như cơ khí khi phụ giúp bố. Nguồn điện ở đây có lẽ dùng một nguồn phát duy nhất cho toàn bộ khu nhà này. Không cần quan tâm chúng phát điện từ đâu nhưng tôi có thể hiểu được nếu tìm ra cách làm hỏng nguồn điện thì toàn bộ nơi này sẽ chìm vào bóng tối. Địa thế nơi này khá hiểm trở. Tôi có thể đoán được vì ban ngày trời cũng không có sáng lắm, rất hiu hắt và âm u. Ngắt được nguồn điện khiến hệ thống camera dừng hoạt động, cũng như gây ra sự hỗn loạn ở đây nữa. Tôi cảm nhận có  tới tận bốn, năm căn phòng gì đó nhưng chỉ có vài tên canh gác thôi. Khi hỗn loạn xảy ra, chuyện bọn chúng có thể khắc phục nhanh được là không thể nào. Có lẽ đó là cơ hội duy nhất lúc này.


Nhưng chỉ một mình tôi liệu có làm được không? Tôi cần thêm sự trợ giúp hay một thứ gì đó...


Liệu tôi có thể tin tưởng được mấy đứa chung phòng chung luôn số phận với tôi lúc này không?. Ước gì có một cứng cựa được như tôi thì tốt biết mấy. Cũng không thể trách các bạn ấy được, chúng tôi còn quá nhỏ đã phải rơi vào trường hợp không ai ngờ tới này. Tôi thường hay xem các bộ phim về vượt ngục. Đối với một nhóm là người đã trưởng thành còn khó, phải chuẩn bị rất kỹ thì với đám nhóc chúng tôi liệu có cơ may nào đây?


Mọi thứ vẫn chỉ là trên lý thuyết, trong hình dung của một đứa trẻ sáu tuổi bị nhốt trong một cái lồng không lối thoát thôi. Có vẻ kế hoạch của tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị, không thể vội vàng, hấp tấp được. Đêm nay là một đêm dài với nhiều luồng suy nghĩ cứ ùa về tâm trí tôi. Có lẽ đến lúc tôi nên chợp mắt rồi, chợp mắt để rồi ngày mai không biết sẽ phải chịu những thứ đáng sợ nào nữa đây.


4 comments:

  1. Quá trời thứ đáng nói nhưng mình chỉ đề cập tới mấy cái mình thấy khó chịu nhất thôi. Thứ nhất là câu chuyện 1 màu. Tất cả mọi thứ đều 1 màu. Đọc giống kiểu main đang tâm sự vs người đọc vậy nhạt vô cùng. Thứ 2, đáng ra phải đổi tên thành "Người thượng đẳng trong hình hài đứa trẻ". Nhân vật chính quá thượng đẳng, thường thì người ta sẽ trải qua biến cố như sau: bất ngờ, hoan mang, tuyệt vọng, giận dữ, trấn tĩnh rồi tư duy rồi mới tính chuyện trả thù. Đến cả sát thủ lừng danh ko ngại giết người như John Wick kia mà cò khóc như con nít khi con chó cua ổng chết mà chúng ta có j ở 1 thằng nhóc ranh 6 tuổi? Đó là 1 bước nhảy vọt vĩ đại khi để tiết kiệm thời gian a nhảy thẳng tới phần báo thù luôn mình cũng chỉ biết thốt lên "thượng đẳng quá". Thứ 3, tình huống rỗng tuết. Nó cứ như là đang cố tạo hoàn cảnh để làm nổi lên sự thượng đẳng của main vậy. Cái tổ chức kia rảnh ko có việc làm hay sao mà bắt mấy đứa nhóc về hành hạ cho vui vậy? Hay là để làm tôn lên sự thượng đẳng của main? Và có lẽ là main quá thượng đẳng để quan tâm đến mấy bài hành hạ để tạo drama rẻ tiền kia nữa hay là đối vs main thì "nỗi đau cũng chỉ là cảm giác thôi" thì xin chúc mừng mẹ main sắp đến cứu trên con xe dream độ rồi. Cuối cùng bớt ảo tưởng về 1 thằng nhóc ranh mang tư tưởng sành đời khó chịu của mấy lão già đi. Và câu kết là đừng nhắc đọc giả là main là đứa nhóc 6 tuổi nữa "biết rồi, khổ lắm, nói mãi". Còn nhiều lắm nhưng chán chả muốn nói. Tóm lại là nhạt nhẽo.(Cmt chỉ mang ý kiến cá nhân thôi ha)

    ReplyDelete

Không yêu xin đừng nói lời cay đắng!